GIÁ MÀ CÁC VỊ ẤY CẤT LÊN CHO VÀI TIẾNG

Tô Hải

Lần thứ ba, tôi, một kẻ, cách đây 68 năm , khi vừa tuổi 18 xuân xanh đã… trót dại dột bỏ dở học hành để lên đường cầm súng đánh giặc giải phóng quê hương… Nghĩa là: tôi không thể có nổi cái bằng Tú tài toàn phần và cũng chưa hề biết cái ngưỡng cửa trường Đại học nó cao thấp ra sao.

Cho đến hôm nay, tôi cũng chẳng bao giờ dám nhận vơ mình là “trí thức” dù đã từng "được" đứng trong hàng ngũ những “kỹ sư tâm hồn” của chế độ dân chủ cộng hòa và xã hội chủ nghĩa này đến… gần nửa thế kỷ!!!

Mọi thứ đều do tôi cất công học “lỏm” được qua sách vở, qua trường đời, qua trải nghiệm bằng xương máu, bằng nước mắt, mồ hôi của tôi và đồng đội tôi, đã làm tôi dám nói và viết lên những gì mà các ông Voltaire, Rousseau, Pascal… cũng như Nguyễn Trãi, Lê Qúy Đôn… khuyên nhủ, đã biến tôi, về cuối đời thành một lão già… không thích ngồi yên chờ chết mà cứ thích nghĩ và phát ra những cái gì mà mình cho là THẬT TỪ ĐÁY LÒNG MÌNH

Và may thay! Internet đã cho tôi cơ hội, giúp tôi giãi bầy mọi tâm sự mà nếu cứ "ưu việt" như trước kia thì chỉ đành ôm hận mang xuống tuyền đài!

Và tôi thật thấy mình trẻ lại khi, sau hơn 5 năm làm cờ-lốc-cơ, đã được cả triệu bạn trẻ đọc, hưởng ứng và khích lệ tinh thần để tôi còn thở còn viết...

Tuy nhiên, đã hơn một lần tôi làm các vị trí thức “thứ thiệt” phiền lòng vì những ý kiến quá thẳng thắn của tôi.

Ví dụ:

- Tôi không hưởng ứng hoặc đôi khi, ỷ thế nhiều tuổi hơn đã… “khuyên” các vị chẳng cần “kính gửi” mấy người mà tôi không tin cũng chẳng kính! Cứ ra tuyên bố bằng các thứ tiếng rồi tung lên mạng cho cả thế giới biết chuyện gì đang xảy ra ở cái đất Việt này… và tôi cũng thấy vui ngầm khi, gần đây, thái độ này xem ra đã được khá nhiều giới hưởng ứng…

- Tôi không hoan nghênh các ý kiến của các vị góp ý cho các “lãnh tụ” cũng như cho đảng của các vị với hy vọng mọi sự sẽ… tốt hơn lên! Vì tôi tuyệt đối tin tưởng rằng không bao giờ có chuyện có một ông Lê-Nin mới, một ông Mao mới sẽ lại lên ngôi “chúa tể muôn loài” lần nữa trên trái đất này!

- Tôi góp ý thẳng thừng cho các vị muốn ly khai nhưng vẫn cứ kể công “ngày xưa ấy” với Đảng… nào là tôi đã hy sinh thế này, đã lập thành tích nọ, đã theo chỉ dẫn của lãnh tụ X, Y, Z đánh đông dẹp bắc ra sao… viết được hàng chục cuốn sách, hàng ngàn bài hát ca ngợi, động viên toàn dân hy sinh chiến đấu đến thắng lợi cuối cùng thế nào… v.v. và v.v.

Cho nên, tôi biết cái thân tôi: Không thể “sực” được đối với quí vị… “đa số lặng thầm”, dây dưa vào tôi có bữa… “vạ lây”!

Cho nên, dù không được quí vị “ưa” gì, lần này, tôi cũng không thể im lặng trước thái độ của một số các nhà lãnh đạo toàn quyền, toàn diện thậm chí cả toàn… trị nữa với cả một lớp trí thức trẻ tương lai của đất nước: Đó là các Đảng bộ, các Ban cán sự Đảng, các Ban giám hiệu của “không ít”… các trường Cao đẳng và Đại học!

- Tôi hoàn toàn bất ngờ trước thái độ bị động của hàng ngũ các người đẻ ra trí thức mà chịu ngồi yên để cho một tên ngu dốt toàn diện mang danh đại tá - phó giáo sư - nhà giáo ưu tú... nhâng nhâng giảng giải những điều bậy bạ sai trái từ lịch sử, địa lý, vật lý, luân lý, triết học… mà ngay đến một học sinh cấp ba cũng không thể nhầm lẫn đến như vậy!

- Tôi càng không hiểu nổi tại sao những ban cán sự đảng, những cấp ủy đảng mà lại để cho một tên “lưu manh chính trị” được thoải mái bôi xấu đảng của các vị ấy một cách tự do và thoải mái đến như thế! Mọi thủ đoạn đối phó địch - ta ra sao đều bị tên Đăng Thanh này nói huỵch toẹt ra hết! Đến nỗi một tên vô danh tiểu tốt bỗng dưng trở thành “nổi tiếng” làm lộ bí mật nhà nước xã hội chủ nghĩa! Tài liệu nói chuyện đã được nằm ở ngay các cơ quan nghiên cứu tình báo chiến lược của cả Tây lẫn Tàu!

- Càng lạ lùng hơn là càng về cuối buổi nói chuyện thì tên Thanh này càng lộ ra là…: Nó chửi tất! Cả Tàu... cả Mỹ... cả... "ta" nữa! (Biết Tàu đểu đấy nhưng... dọn đi đâu bây giờ). Vậy thì hãy sống và chiến đấu kẻo mất sổ hưu thì khổ! Ấy vậy mà nghe trên băng ghi âm vẫn có tiếng… vỗ tay thì có… nhục không chứ???!!!

Cho nên: Nếu không có ai dám bỏ ra ngoài vì “tổ chức tính”, vì “Đảng tính” thì ít nhất cũng phải có ai, sau đó lên “nói lại cho rõ” những con số, những tư liệu sai lầm về lịch sử, địa lý, về chính sách của đảng là “xếp lại quá khứ, hướng tới tương lai”, hoặc “muốn làm bạn với tất cả mọi nước” là thiệt chứ không phải thủ đoạn như tên Thanh vừa nói!

Tiếc thay đã hai tuần trôi qua… Vẫn chưa có một ai là người tổ chức, người phải bị nghe tên Thanh – tớ xin lỗi nhé- “ỉa vào lỗ tai”, có lấy một lời lên tiếng!!!

Tất cả đều là những người ngoài cuộc bị sốc ghê gớm khi nghe băng ghi âm tên này được tự do nói bậy chưa từng thấy làm bẩn cả mạng lưới internet toàn cầu:

Nhân đây, tôi xin đề nghị với các nhà trí thức thứ thiệt:

- Hãy chọn nơi mà nói, chọn kẻ nói mà nghe!

- Nếu vì tổ chức mà mình lãnh đồng lương bắt buộc mình phải có mặt thì, ít nhất, bằng mọi cách hãy bỏ ra ngoài khi bị nghe những điều bậy bạ! (Điều này chúng tôi, những “kỹ sư tâm hồn bất đắc dĩ”, khi xưa, đã hơn một lần thực hiện trong các cuộc bị triệu tập nghe mấy tên “vừa ngu vừa hách-xì-xằng” cứ tưởng mình là quan to thì có quyền dạy dỗ cấp dưới). Chẳng có tội bằng đi biểu tình đâu! Với điều kiện là: Không lo bị tước… sổ lương hưu!

- Thẳng thắn vạch trần những gì là sai trái, láo khoét dù bất cứ là ai khi bị nghe họ ba hoa xít-tốc!

- Hãy từ chối ghi chức danh hoặc giới thiệu t.s.g.s n.d.ư. t… vào các câu, các bài phát biểu kiểu 26 tớ sờ vừa qua về đập Sông Tranh 2 chỉ tổ làm cho mọi người đã không tin càng thêm nghi ngờ về các chức danh mà tên Đại-tá-Phó Giáo sư-Nhà giáo ưu tú Thanh đã rất thành công trong nhiệm vụ bôi tro trát trấu vào học vị và chức danh của các vị!

Dù đã quá muộn, tôi vẫn mong có ai đó trong quí vị lên tiếng vạch trần những điều “sai trái cố ý” làm hại đất nước của tên Thanh này. Nếu có thể, hãy kiên quyết đề nghị tước hết bằng cấp, học vị, chức vụ của hắn và đề nghị xóa sổ luôn cái tập thể nào đã đào tạo ra hắn! Những người ngoài cuộc xem chừng hết chữ nghĩa tử tế để chửi hắn rồi!

to-hai.blogspot.com

* * *

Để tránh cái họa bị nhân dân đạp đổ và lịch sử phỉ nhổ

Cựu chiến binh

Tôi nhập ngũ từ năm 17 tuổi, tình nguyện, viết đơn bằng máu, sau chiến tranh biên giới năm 1979 .

clip_image001

              Dòng chữ trên một bia tưởng niệm chiến tranh biên giới bị đục bỏ

Mang trong tâm trí những gì tốt đẹp về quân đội nhân dân qua những cuốn tiểu thuyết và truyện ngắn của Văn nghệ quân đội, khi mới nhập ngũ, tôi luôn tin quân đội là một môi trường tuyệt vời, ở đó tình cảm đồng đội thân thiết, gắn bó như anh em, cấp trên cấp dưới thương yêu nhau như trong gia đình… Nhưng chỉ một thời gian ngắn thì tôi đã nhận thấy có vấn đề. Khi đó chúng tôi đóng ở biên giới phía Bắc, đầu những năm 1980, kinh tế khủng hoảng vô cùng, bộ đội ăn toàn cá mắm thối, đến rau xanh cũng thiếu thốn trầm trọng, vậy nhưng rất nhiều sĩ quan đã tha hoá đến mức độ đáng xấu hổ. Ở các đơn vị cấp dưới thì cán bộ “trấn lột” từng tuýp kem đánh răng, cái khăn mặt của tân binh mang từ nhà đi, tìm cách khai tăng số lượng quân hay cho lính về phép quá hạn để ăn bớt khẩu phần. Ở cấp trên thì hà lạm lương thực, quân nhu, bắt lính vào rừng khai thác gỗ (những cánh rừng gỗ quý ở phía Bắc biến mất chủ yếu trong thời gian này) xẻ ra đưa lên xe quân sự chở về quê làm nhà, đóng tủ chè, sập gụ… Tôi nhớ mãi những đồng đội ăn mặc rách rưới, gầy vêu vao, có người phù thũng đến mức bị liệt chân vì thiếu vitamin B (do phải ăn thứ gạo tấm mua từ Ấn độ, trắng phau, toàn lõi cứng, ko còn chút dinh dưỡng nào), mà vẫn phải vác những tấm bê tông nặng vài chục cân, thậm chí hàng tạ, leo lên những đỉnh núi, ngọn đồi cao chập chùng ở biên giới phía Bắc để xây phòng tuyến trong gió rét, hoặc nằm “chốt” đối mặt với quân Tàu. Trong khi đó, cán bộ thì tụ tập ở những “nhà đại đội, nhà tiểu đoàn…” ấm áp, ăn uống, bài bạc, làm áp-phe hay vào bản tán gái…

Thực tế đó khiến tôi, và nhiều đồng đội khác, rơi vào khủng hoảng trầm trọng. Nó hầu như khác hẳn với những gì tốt đẹp của quân đội trong những tác phẩm như Dấu chân người lính hay trong Văn nghệ quân đội mà chúng tôi đã đọc trước khi tòng quân. Ở đây, tôi không muốn nói rằng tất cả sĩ quan trong quân đội khi đó đều tha hoá, nhưng số tha hoá rất lớn, mang tính phổ biến. Tôi không rõ trong thời kỳ chống Pháp, chống Mỹ quân đội đã có sự tha hoá như vậy hay chưa, mong bác nào biết thì bổ khuyết.

Nhưng chúng tôi đã trụ vững, rất ít người đào ngũ, ít nhất là trong phạm vi những đơn vị tôi đã từng phục vụ, bất chấp những khó khăn khủng khiếp về vật chất và sự khủng hoảng nặng nề về tinh thần vì mất niềm tin, cho đến ngày phục viên (tổng cộng hơn 5 năm, do tôi là lính kỹ thuật). Một phần vì đào ngũ thời bấy giờ chính quyền sẽ mang cả gia đình ra bêu riếu, nhưng một phần khác, chúng tôi biết đằng sau mình là Tổ Quốc. Mỗi khi lên các chốt (thường ở trên các điểm cao), nhìn về sau lưng thấy giang sơn trập trùng đồi núi ngút ngàn, chúng tôi hiểu tại sao mình cần ở đó.

Nếu ai đã từng là lính đóng quân ở biên giới phía Bắc những năm tháng đó chắn sẽ hình dung rõ những gì tôi vừa viết.

Nay đọc những gì ông đại tá này nói, nhớ lại những buổi tối dài lê thê nghe chính trị viên ba hoa trong những doanh trại tạm bợ trên đồi núi phía Bắc, thấy khẩu khí, phong cách của những cán bộ tuyên huấn trong quân đội không thay đổi gì dù đã mấy chục năm rồi.

Đọc những gì ông này nói, tôi cũng ko ngạc nhiên, vì ông này cũng chỉ là một cá nhân bị tha hoá trong quân đội mà thôi, mà tôi thì đã biết khá rõ sự tha hoá đó rồi. Tôi tin là hiện nay sự tha hoá của quân đội ở mức độ hơn trước kia rất nhiều, thể hiện qua sự tham nhũng về mua bán vũ khí, trang thiết bị quân sự, quân nhu, hậu cần, đất đai… Không ai biết hàng chục tỷ đô la tiền đóng thuế của dân được quân đội chi tiêu thế nào trong những năm qua, có hợp lý không? Thất thoát thì chắc chắn rồi, và có thể là rất lớn, nhưng liệu có ai phải chịu trách nhiệm?

Những kẻ tha hoá trong quân đội đang có cuộc sống phè phỡn trên tiền đóng thuế của dân, tiền bán tài nguyên của đất nước, nhưng lại đang đe doạ nhân dân và có thể đến lúc nào đó sẽ dùng chính vũ khí mua bằng tiền đóng thuế của dân để bắn vào nhân dân.

Tôi cho là nhóm lợi ích trong quân đội có thể là nhóm lớn nhất, bảo thủ nhất hiện nay ở VN về vấn đề chính trị. Cứ xem khẩu khí của ông đại tá này, và đọc báo QĐND thì rõ.

Nhưng thực ra, đại diện cho nhóm này chỉ là một số, một bộ phận sĩ quan trung, cao cấp mà thôi. Tôi tin là đại đa số bộ đội, như ngày xưa chúng tôi, và ngày nay là các chiến sĩ trẻ, đều là những người có yêu đất nước, yêu nhân dân. Chẳng ai muốn bắn vào dân để bảo vệ một nhóm cấp trên tham nhũng, bạc nhược đến hủ bại của họ hết cả…

Làm sĩ quan mà không dám đối mặt với ngoại xâm, chỉ tìm cách “vinh thân, phì gia”, đục khoét trên lưng người lính và nhân dân thì thật hổ thẹn và mang tội nặng với tổ tiên oanh liệt… Những kẻ này nên ngoảnh lại về sau nhìn bốn ngàn năm lịch sử và hướng về phía trước để thấy 90 triệu đồng bào mà tu tỉnh cho mau, để tránh cái hoạ bị nhân dân đạp đổ và lịch sử phỉ nhổ.

C.C.B.

Nguồn: diendancongnhan.blogspot.com

Sáng lập:

Nguyễn Huệ Chi - Phạm Toàn - Nguyễn Thế Hùng

Điều hành:

Nguyễn Huệ Chi [trước] - Phạm Xuân Yêm [nay]

Liên lạc: bauxitevn@gmail.com

boxitvn.online

boxitvn.blogspot.com

FB Bauxite Việt Nam


Bài đã đăng

Được tạo bởi Blogger.

Nhãn